Mặc dù tật nguyền, quanh năm suốt tháng chỉ ở nhà, nhưng chị Nguyễn Thị
Hiền Trinh (29 tuổi, thôn Xuyên Đông 2, thị trấn Nam Phước, Duy Xuyên) vẫn nuôi dưỡng ước
mơ vẽ tranh của mình.
Đang bình thường như bao đứa trẻ khác,
bỗng nhiên đến năm vào lớp 1 chị Trinh mắc chứng động kinh rồi bại não. Bố
mẹ bán nhà lấy tiền chạy chữa vẫn không khỏi. Căn bệnh khiến cô
gái 29 tuổi mãi hồn nhiên như trẻ thơ. Hai mươi chín năm qua, khoảng
không gian mà chị Trinh biết và tiếp xúc chỉ là căn nhà ọp ẹp, quán cà phê Đá
Vàng (thị trấn Nam Phước) và những tờ giấy A4, cùng những hộp bút vẽ,
bút màu.
Dù cuộc đời bất hạnh, nhưng với niềm đam
mê vẽ tranh từ nhỏ, chị tập vẽ mọi lúc mọi nơi, ở góc sân, tường nhà, vở ghi
chép… Những hình ảnh dung dị chị Trinh vẽ về thiên nhiên, con người, có chút
ngây thơ, đôi khi cũng là một chút thi vị trong cuộc sống bề bộn này.
Sau một thời gian miệt mài tập luyện, chị Trinh đã có thể vẽ nên những bức
tranh đẹp. Mọi khung cảnh, hoạt động xung quanh đều có thể cảm nhận thông qua
tranh vẽ của chị. Tranh chị Trinh lúc nào cũng là hình ảnh của sum vầy,
đoàn tụ, của yêu thương... Chị không thể nhớ mình đã vẽ bao nhiêu bức tranh.
Chị vẽ mỗi ngày, bức nào thấy không ưng ý thì hủy, tranh nào đẹp được
anh Nguyễn Đăng Tiên (chủ quán cà phê Đá Vàng) đóng khung, bày trong
quán. Nội dung tranh cũng theo sở thích ước mơ của chị. Nhiều người chơi tranh
ở Đà Nẵng, Duy Xuyên, Tam Kỳ biết được cũng tới quán cà phê Đá Vàng thưởng thức
và mua, phần vì ủng hộ tinh thần cho tác giả tiếp tục ước mơ, phần vì họ cảm
được thần thái trong những bức tranh ấy. Chính điều ấy đã thôi thúc chị thêm
hăng say, yêu vẽ tranh.
Thấy chúng tôi ngắm nghía những bức tranh,
cô gái tật nguyền nở một nụ cười thân thiện rồi cặm cụi với giấy và bút bắt đầu
vẽ cho chúng tôi xem. Những bức tranh chị Trinh vẽ cũng chính là ước mơ về một
cuộc sống bình thường mà chị hằng mong ước. Nhìn chị Trinh vẽ ước mơ của mình
lên trang giấy, tôi mới thấy hết được nghị lực và niềm đam mê của cô gái tật
nguyền này. Những bức tranh chị vẽ đều tập trung vào chủ đề bạn bè, gia đình,
phong cảnh và cũng được gọi bằng những cái tên rất riêng của mình, như: “Những
đóa cúc dại chúm chím khoe màu trong gió xuân”, “Đàn lợn con xúm xít
nhụi đầu vào lòng lợn mẹ”, “Ba bạn nhỏ tung tăng bước trên thảm cỏ
xanh um”, “Thiếu nữ bên vườn hoa”...
Nghị lực đó, ước mơ đó của chị cũng chính
là niềm an ủi, động viên tinh thần cho cha mẹ. “Trinh sẽ cố gắng vẽ thật nhiều
tranh rồi đem bán để lấy tiền sửa nhà, mua thuốc cho ba, mẹ, rồi cho mình
nữa!”. Chị nói rất hồn nhiên, ngô nghê nhưng đó lại là cả một ước mơ.
HOÀNG YÊN