Khu vực từng phát lộ nhà sàn cổ ở di chỉ Mậu Hòa - Ảnh: H.X.H
Những phát hiện lẻ tẻ của người dân đã giúp giới khảo cổ mở liên tiếp các
cuộc khai quật và chạm tay đến ngôi nhà sàn cổ niên đại thế kỷ thứ 1, nhưng rồi
những bí mật từ tro than ấy vẫn như đang thách đố...
Từ bình gốm, lần ra nhà cổ
Cuối năm 1997, một người dân ở làng
Mậu Hòa (xã Duy Trung, H.Duy Xuyên, Quảng Nam) nhặt được chiếc bình hình trứng
nguyên vẹn đã mang đến Phòng VH-TT H.Duy Xuyên. Tại khu đất trước chùa Mậu Hòa,
trong khi làm nhà, ông Phạm Đông phát hiện một bộ linga - yoni bằng sa thạch
liền khối nằm lẫn trong đống gạch ngói Chăm đổ vỡ... Những phát hiện “lẻ tẻ” ấy
từ phía người dân đã tạo manh mối cho Phòng VH-TT H.Duy Xuyên mở cuộc đào thăm
dò di chỉ Gò Cấm - Mậu Hòa hồi tháng 10.1998. Cũng từ đây, các nhà nghiên cứu
bắt đầu nghĩ về một “di chỉ Trà Kiệu thứ 2”.
TS Nguyễn Kim Dung (Viện Khảo cổ
học) đã có báo cáo chi tiết về 2 đợt khai quật di chỉ Gò Cấm vào các năm 2001,
2002 tại Mậu Hòa với tư cách trưởng đoàn khai quật, với sự hợp tác của TS
Yamagata Mariko (Nhật Bản), TS Ian C.Glover (Anh). Trước đó, họ đã thám sát
phía tây bắc di chỉ. Tất cả chỉ để giải tỏa những thắc mắc “chưa thể giải đáp”
mà nhóm nghiên cứu của TS Nguyễn Kim Dung vẫn thường xuyên thảo luận, rằng có
hay không những di tích khảo cổ học mang tính chất Trà Kiệu tại Quảng Nam?
Nhưng nhà sàn bằng gỗ bị cháy nằm
trọn vẹn trong 2 hố đào đã đẩy câu chuyện đi xa hơn rất nhiều so với ý định ban
đầu, thậm chí có nhà nghiên cứu nhìn nhận đây là phát hiện quan trọng mang tầm
khu vực Đông Nam Á. Đó là nhà gỗ nằm trong di tích có niên đại cuối thế kỷ 1 -
đầu thế kỷ 2, diện tích sàn khoảng 100 m2, được ghép bằng những tấm ván rộng,
bên dưới có chân kê bằng gỗ nguyên cây cắt phẳng. Tường nhà buộc đứng bằng
những cây que nhỏ và trát đất sét rất dày, mái che ngói âm dương với kỹ thuật
làm ngói điển hình của giai đoạn nhà Hán...
“Chưa từng thấy ở đâu”
Đã ngót 13 năm kể từ ngày chạm đến
tro than Mậu Hòa, TS Nguyễn Kim Dung (nghỉ hưu năm 2008) vẫn giữ mối liên hệ
chặt chẽ với di chỉ phát lộ sàn nhà cháy và nhất là thành đông Trà Kiệu, nơi bà
đang chỉnh lý hồ sơ khai quật. “Tôi đã trình bày nhiều lần về công năng nhà gỗ
này và nhận được sự đồng thuận của các nhà khảo cổ quốc tế. Có thể đây là một
trạm kiểm soát giao thông và buôn bán giữa vùng biển và miền núi qua nhánh sông
Bà Rén. Tuy nhiên, còn phải nghiên cứu nhiều hơn nữa và căn cứ vào các tư liệu
lịch sử thành văn”, TS Dung nói.
Sự dè dặt của vị trưởng nhóm nghiên
cứu càng khiến cho ngôi nhà cổ thêm bí ẩn. Báo cáo kết thúc đợt khai quật, nhóm
vẫn “chưa thể kết luận” về cấu trúc và chức năng của ngôi nhà, vị trí của chủ
nhân, mật độ phân bố nhà trên toàn bộ di chỉ. Thậm chí, họ cho biết chưa đủ
điều kiện kiểm chứng khu vực này có liên quan đến sản xuất ngói theo phương
pháp thủ công ngoài trời hay không, ngoài một điều chắc chắn: Gò Cấm - Mậu Hòa
là di chỉ cư trú. Cũng đã có nhà nghiên cứu kết nối sự kiện này với chi tiết
trong sách Ô châu cận lục của Dương Văn An (viết khoảng năm 1553) để đoán định
về loại hình nhà sàn tránh hổ dữ ở vùng này, qua đoạn:
“…Hóa Khê và Cẩm Lệ/Ngăn cá sấu bằng
rào/Lỗi Sơn và Chiếm Sơn/Đóng cửa ngừa mãnh hổ/Đàn bà mặc áo Chiêm/Con trai cầm
quạt Tàu”.
Mặc dù vậy, TS Nguyễn Kim Dung vẫn
đang lưu giữ cảm xúc của lần đầu chạm đến một di chỉ “chưa từng thấy ở đâu”, và
xen lẫn chút tiếc nuối. “Đấy là bằng chứng rất giá trị về kiến trúc, đặt cho
chúng ta các câu hỏi về thời điểm du nhập kỹ thuật sản xuất ngói du nhập miền
Trung, rồi sau đó được bản địa hóa ra sao. Nhưng càng ngày càng thấy khó khăn
về kinh phí. Tôi và đoàn chuyên gia Nhật Bản vừa ghé thăm di chỉ Gò Cấm. Ngay
đến mái che bên trên nơi phát lộ sàn nhà cổ cũng đã bị bão thổi tung mất rồi”,
bà Dung tâm sự.
Bên trên các tấm ván lớn, cột nhà và
mẩu tro than Mậu Hòa khoảng 40 cm bây giờ là phơi phóng của người dân, mặc dù
UBND tỉnh đã công nhận di tích cấp tỉnh và khoanh vùng bảo vệ từ tháng 11.2005.
Cạnh đó là sân bóng và nơi dựng các đụn rơm. Xe tải nặng bị cấm tiệt vào khu
vực này, vì sợ tổn hại sàn nhà cổ bên dưới… Bí mật mà ngôi nhà cổ Mậu Hòa nắm
giữ, những tưởng đã được hé lộ phần nào, lại tiếp tục chìm vào “giấc ngủ” dài
như đã từng im lặng hơn 2.000 năm.
Sự kiện phát hiện nhà cổ và nhiều vật dụng
ở di chỉ Mậu Hòa ngày 26.11.2001 đã được nhà nghiên cứu Lê Minh Quốc liệt kê
vào “niên biểu Quảng Nam” trong cuốn Người Quảng Nam (NXB Trẻ - 2012), cùng với
hơn 370 sự kiện lịch sử - văn hóa tiêu biểu của xứ Quảng kể từ năm 982 khi Lê
Hoàn tiến quân vào tận kinh đô Indrapura (nay là Đồng Dương, H.Thăng Bình) cho
đến năm 2010.
Tác giả Lê Minh Quốc bình luận: “Đây
là phát hiện rất quan trọng với ngành khảo cổ học VN vì từ trước đến nay, nhà
cổ ở VN chỉ được nhìn thấy trên các trống đồng ở phía bắc hoặc hình vẽ trên các
tháp Chăm tại miền Trung”.
Hứa Xuyên Huỳnh