Về xã Duy Thành, hỏi Phó bí thư Chi đoàn
xã Lê Văn Quốc, từ làng trên xóm dưới không ai là không biết. Bởi
nhiều người đến giờ vẫn không tránh khỏi xót xa tiếc cho một tương
lai đang xán lạn của người thanh niên 28 tuổi khôi ngô, tuấn tú, đầy
triển vọng này. Đêm định mệnh ấy đã cướp đi tất cả của anh, để lại
trong anh là nỗi đau về thể xác và gánh nặng với gia đình, xã hội.
Lê Văn Quốc là con trai út trong gia đình,
cách đây 6 năm, mẹ anh mất do TNGT, một mình cha anh gà trống nuôi 4 chị
em Quốc nên người. Các cô chị được gả chồng ở riêng, mình Quốc là được
học hành đến nơi đến chốn, có công ăn việc làm ổn định, chuẩn bị lập
gia đình... Cha anh nghĩ rằng như vậy mình đã hoàn thành tâm nguyện của
mẹ anh trước khi qua đời. Thế nhưng...
Trước lễ đính hôn, khoảng 21 giờ ngày
19-3-2012, Quốc chạy đi mua thức ăn khuya cho người vợ tương lai. Trên đường
về, do bất cẩn anh đã tông phải khối đá hộc của người dân đang làm
nhà đổ lấn ra đường. Cú va chạm mạnh khiến một thanh niên khỏe mạnh
bị thương tật 86%, bị chấn thương sọ não, sống cuộc sống thực vật,
hoàn toàn vô thức với quá khứ.
Anh Quốc lấy hội họa làm niềm vui
Nhìn người cháu cười hồn nhiên như một đứa
trẻ, bà Phan Thị Một, thím của Quốc không khỏi chạnh lòng: "Cứ
nghĩ giờ đã con bồng con bế, nhưng giờ thì cứ lụi hụi cha già con
ốm thế chăm nhau. Bà con xóm làng quanh đây, ai đi ngang qua cũng thăm chừng".
Cũng chính cái đêm định mệnh ấy đã khiến
cuộc hôn nhân của Quốc tan vỡ, người yêu đi lấy chồng, gia đình trở
nên khánh kiệt vì phải lo chạy chữa cho anh, bản thân anh cũng không
còn được là anh, một Phó bí thư Xã đoàn năng nổ, tài năng. Bắt đầu
từ đó, bằng những tiềm thức của hiện tại và sự dằng xé nỗi đau
thể xác, nghị lực của mình, xót thương cho người cha già nay đã
ngoài 80, anh cố gượng vượt qua nỗi đau, cùng với sự hỗ trợ giúp đỡ
của cha, bà con chòm xóm... cùng với người bạn thân vừa câm vừa
điếc, Quốc quyết tâm phải chiến thắng bệnh tật.
"Quốc không nhớ trước đây mình là ai,
nhưng nghe cha và mọi người nói lại thì cũng nghe vậy thôi. Giờ sức
khỏe mình yếu, nhưng vẫn cố gắng tập luyện nhiều, mong sao có ngày
lành lặn để theo đứa em đi vẽ tranh, viết thư pháp tự nuôi mình và
cha già", Quốc cười hiền.
Hai năm sau ngày xảy ra tai nạn, từ thương
tật 86%, đến nay Quốc đã dần phục hồi với khả năng tiến triển khá
nhanh, tự đi lại, chăm lo cho bản thân, thậm chí, năng khiếu hội họa
trong anh cũng đã giúp anh tìm thấy niềm vui, hy vọng trong cuộc sống.
Với một người bị mất quá khứ như anh, nỗi đau tai nạn giao thông giờ
chỉ còn là nỗi đau thể xác nhưng với những người thân trong gia đình,
tai họa giao thông đã cướp đi quá nhiều hạnh phúc tưởng chừng trong
tầm tay. "Trường hợp của tôi là bài học cho những người khác.
Không chỉ vì chính mình, vì người thân mà còn vì xã hội", Quốc
kết thúc câu chuyện bằng thông điệp ngắn gọn.